Chân Dung Ác Ma
Phan_17
Hạ Vũ Thiên trừng mắt nhìn anh ta nói, "Nói cho đám người ngoài kia là tôi bị trọng thương. Giúp tôi xử lý mọi chuyện cho tốt, xong việc thì trở về nhà chính."
"Hiểu rồi." Lý Cố gật đầu quay sang hỏi Lâm Viễn, "Lâm Viễn, cậu không sao chứ?"
"Không sao." Lâm Viễn nhướn mày liếc nhìn qua chỗ Hạ Vũ Thiên, hai con mắt cậu đảo láo liên như vừa nảy ra ý định gì, Hạ Vũ Thiên hơi nhíu mày... Mấy ngày nay ở chung với nhau anh đã biết quá rõ vẻ mặt này của Lâm Viễn, hẳn cậu ta lại đang tính toán muốn làm chuyện gì rồi đây.
Hạ Vũ Thiên bị quàng vào người một đống dây nhợ lằng nhằng, trên mặt còn có thêm một ống thở ôxy, Lý Cố cho nhân viên đem cáng khiêng Hạ Vũ Thiên lên xe.
Lâm Viễn nhảy lò cò theo phía sau.
Mới vừa ra khỏi rừng cây, Lâm Viễn bỗng nhiên gào khóc thật to, "Hạ Vũ Thiên ơi là Hạ Vũ Thiên, anh tuyệt đối không được chết đâu!"
Hạ Vũ Thiên sa sầm mặt... Quả nhiên là cậu ta lại gây chuyện mà!
"Khổ thân anh, anh trúng đạn ở đâu không trúng, sao lại trúng vào đúng chỗ ấy cơ chứ. Anh có mệnh hệ nào thì đám vợ lớn vợ nhỡ vợ bé với người tình số một hai ba bốn năm sáu bảy của anh nửa đời sau phải sống làm sao đây!"
"Phì." Lý Cố thiếu chút nữa thì phá lên cười, anh ta nhìn cười đến sắp đau bụng chết luôn rồi.
"Cố lên Hạ Vũ Thiên, anh phải cố gắng mà chịu đựng đấy!" Lâm Viễn đuổi theo phía sau nói, "Vì vợ lớn vợ nhỡ vợ bé và người tình số một hai ba1)bốn năm sáu bảy của mình, anh nhất định phải chịu đựng! Hùng phong châu Á( như anh nhất quyết không được bước!"
Đến khi Hạ Vũ Thiên được nâng lên đến xe thì sắc mặt anh đã chuyển sang một màu giống như màu tím đỏ.
A Thường đi sau lắc đầu liên tục, đẩy Lâm Viễn lên xe đóng cửa, lái về hướng phòng khám của Lý Cố, theo sau nữa là một loạt xe màu đen.
Có mấy người vệ sĩ phía sau mới đến không hiểu chuyện gì, quay sang hỏi nhau: "Thiếu gia làm sao thế?"
"Đúng vậy, mà cái gì gọi là Hùng phong châu Á?"
"Á, không lẽ bị bắn trúng chỗ hiểm thật rồi?"
"Thế thì thảm quá!"
"Biết đâu vẫn có thể chữa khỏi được chứ."
"Khó lắm!"
Xe cứu thương vừa chuyển bánh, Hạ Vũ Thiên đã ngồi phắt dậy giật hết đám "thiết bị" trên người ra, Lý Cố nghiến răng nghiến lợi mắng ầm ĩ "Anh nằm yên không được à, lát nữa đến nơi lại mất công gắn lại cho anh!"
"Lại đây!" Hạ Vũ Thiên trừng mắt nhìn Lâm Viễn đang chui trong góc xe, núp người dưới một loạt dụng cụ không rõ tên.
"Lại gần anh làm gì?" Lâm Viễn nhướn mày "Diễn kịch phải diễn cho hết vở, tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi!"
"Chết tiệt!" Hạ Vũ Thiên gạt hết đám thiết bị linh tinh trên người ra, nhảy phắt xuống, bắt được Lâm Viễn đang định lò cò chạy trốn. Anh ấn cậu lên giường.
"Anh làm trò gì đó?" Lâm Viễn đẩy anh ta ra, nói với Lý Cố, "Lý Cố, anh thấy tôi sắp chết mà không cứu à? Mau mang súng gây mê ra bắn cho anh ta một phát!"
Khóe miệng Lý Cố giật giật vì cười, "Tôi không phải là bác sĩ thú y!"
"Thế thì đưa tôi!" Lâm Viễn nói "Tự tôi cho anh ta nằm gục luôn!"
"Cậu đợi đấy", Hạ Vũ Thiên trừng mắt với Lâm Viễn. Hai người mở to mắt trừng trừng nhìn nhau một lúc lâu.
Lý Cố ở bên cạnh thở dài nói "Hai người được lắm... Bộ coi tôi là người chết rồi à?"
Hạ Vũ Thiên và Lâm Viễn bây giờ mới nhớ ra còn có người khác ở trong xe, thôi không đấu mắt nữa. Lý Cố nhăn nhó nói, "Hai người không biết tôi vừa mới thất tình à? Muốn liếc mắt đưa đẩy nhau thì cũng tránh làm thế ở trước mặt tôi chứ? Hai người... Huhuhu!" Nói chưa dứt câu, Lý Cố đã nhào tới ôm chặt Lâm Viễn khóc to.
Từ trong xe cứu hộ truyền ra tiếng khóc to đầy bi thương đau khổ của Lý Cố. Nếu người bên ngoài không hiểu chuyện gì, nghe thấy tiếng khóc này, hẳn sẽ nghĩ ngay tới việc Hạ Vũ Thiên thật sự ngỏm rồi.
Xe cấp cứu lao vù qua một chiếc cầu, nhanh chóng mất hút ở phía xa.
Dưới chân cầu có một chiếc xe hơi màu trắng, trong xe Tôn Lâm đang gọi điện thoại.
"Phải... Hình như Hạ Vũ Thiên đã bị thương, không rõ là ai động thủ, tôi cũng chưa nắm được tình hình cụ thể... Được, tôi hiểu rồi."
Cúp điện thoại, Tôn Lâm hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn quả bóng rổ nằm trên ghế sau, khẽ thở dài một tiếng rồi khởi động xe rời đi.
Chương 29
Hạ Vũ Thiên phải ở trong phòng khám của Lý Cố tới tận nửa đêm, Lý Cố quấn băng quanh ngực anh ta thành một vòng rất lớn, sau đó đẩy ra ngoài từng xe bông dính máu.
Lâm Viễn đứng ở bên cạnh vừa gặm táo vừa cầm túi huyết tương đổ từng giọt từng giọt lên bề mặt lớp bông.
Hạ Vũ Thiên ngực quấn băng, ngồi trên sô-pha cho Lý Cố hóa trang, phải vẽ mặt làm sao cho trắng bệch, tô môi làm sao cho khô nứt nẻ, vẽ mắt làm sao cho mỏi mệt kiệt sức, vò tóc làm sao cho rối tung rối bù...
Chẳng bao lâu sau, một đám người đã tụ tập trước cửa, Lâm Viễn nghe thấy có tiếng động ở bên ngoài liền nhảy lò cò tới cạnh cửa, áp tai nghe lén.
Giọng của Hạ Vũ Kiệt vọng vào "Đại ca sao rồi?"
"Còn đang phẫu thuật." A Thường trả lời.
"Là kẻ nào ra tay?" Giọng điệu của Hạ Vũ Kiệt nóng nảy như muốn dẫn người đi báo thù cho Hạ Vũ Thiên ngay lập tức. Lâm Viễn chép miệng, "Được lắm anh em phải thế chứ."
"Có phải có nội gián không?" Hạ Mạt hỏi.
A Thường gật đầu nói "Là A Khải, đã bị thiếu gia giết chết."
"Đúng là khốn nạn!" Hạ Mạt chửi "Nhà họ Hạ chúng ta đối xử với hắn không tệ, vậy mà hắn dám ăn cây táo rào cây sung."
Lâm Viễn bĩu môi, cậu thầm nghĩ, mỗi người các ông đều có đến hàng trăm vệ sĩ áo đen đi theo bảo vệ, tôi không tin ông nhớ được gã vệ sĩ nào của Hạ Vũ Thiên có tên là A Khải. Cậu còn đang nhăn mũi, đột nhiên bị một cánh tay vươn ra từ phía sau ôm chặt lấy. Lâm Viễn hoảng sợ thiếu chút nữa hét lên, quay đầu lại, hóa ra là Hạ Vũ Thiên.
"Chà..." Lâm Viễn ghé sát lại gần xem xét kỹ lưỡng sắc mặt của Hạ Vũ Thiên, cậu che miệng thầm thì "Tài hóa trang của Lý Cố tốt thật, nhìn anh thế này, không ai dám nói có thể sống nổi tới sáng mai."
Lâm Viễn chưa nói hết câu đã bị Hạ Vũ Thiên nhéo cằm "Cậu nói nữa xem?"
Lâm Viễn che miệng không nói tiếp nữa, nhưng bị Hạ Vũ Thiên ôm đến nghẹt thở, liền đập đập cánh tay anh ta nói "Buông ra! Người sắp chết gì mà ôm khỏe thế."
"Ha..." Hạ Vũ Thiên cười "Lâm Viễn, cậu có biết nếu đột nhiên một ngày nào đó tôi chết đi, điều cuối cùng tôi hối hận là gì không?"
"Tôi làm sao biết được?" Lâm Viễn ngẩng mặt nhìn trời thản nhiên nói "Anh hối hận vì đã gia nhập xã hội đen? Vì gây hại đến sự ổn định và hòa bình của an ninh trật tự xã hội chủ nghĩa?"
Hạ Vũ Thiên cười lạnh "Hối hận vì chưa làm thịt cậu!"
Lâm Viễn trừng mắt xua tay "Hạ Vũ Thiên, anh đừng có lên cơn. Anh lui ra, đừng có đứng sát lại gần tôi như thế!"
Hạ Vũ Thiên ôm chặt Lâm Viễn không buông nói "Ngoan, cho tôi thử một chút nào!"
"Thử cái đầu anh ấy! Biến thái à!" Lâm Viễn giãy dụa "Tránh xa tôi ra!"
Lý Cố ngồi ở sô-pha bên cạnh đọc báo, u ám nói, "Tôi nói này Hạ Vũ Thiên, anh vừa phải thôi nhé, ít nhất cũng phải nhìn xem anh có đang làm tổn thương ai không chứ!"
"Đúng vậy đúng vậy!" Lâm Viễn thấy Lý Cố nói giúp mình cũng gật đầu lia lịa tán đồng "Còn có Lý Cố đang thất tình ngồi ở đây, đừng có phóng túng làm bừa quá thế!"
Không ngờ Lý Cố lập tức đổi giọng, giơ tay chỉ vào một cánh cửa cách đó không xa lắm "Bên kia còn phòng trống, muốn làm gì thì vào trong ấy!"
"Hả?" Lâm Viễn sửng sốt, còn khóe miệng Hạ Vũ Thiên hơi nhếch lên, ngay lập tức anh vác Lâm Viễn lên chạy thẳng vào căn phòng ấy, đóng cửa lại.
Gian phòng này vốn dĩ dùng để thay quần áo nên vừa nhỏ vừa hẹp. Lâm Viễn muốn trốn cũng không trốn đi đâu được, chỉ có thể trừng mắt với Hạ Vũ Thiên "Này, anh đừng có làm bừa, tôi không khách khí đâu!"
Hạ Vũ Thiên cười "Tôi không cần cậu khách khí với tôi!" Vừa nói, anh vừa đè Lâm Viễn xuống, một tay đặt lên ngực cậu nhẹ nhàng vuốt ve, thấp giọng gọi "Lâm Viễn."
"Anh đừng có gọi tên tôi bằng cái giọng điệu khêu gợi phát gớm ấy có được không?" Lâm Viễn vô cùng khó chịu, nhưng không làm sao tránh được bàn tay của Hạ Vũ Thiên, bèn cao giọng, "Anh thôi đi, tôi không thích đàn ông!"
"Không sao cả." Hạ Vũ Thiên ghé sát lại "Tôi sẽ khiến cậu thích!" Dứt lời, anh ta nhẹ nhàng nâng gáy cậu lên, cúi đầu muốn hôn.
Lâm Viễn giơ tay ra ngăn lại, quay mặt đi, kêu lên "Này, anh đừng có quá đáng! Tôi không đùa đâu!"
"Cậu không thể nghe lời hơn một chút được à?" Hạ Vũ Thiên dùng hai tay mình bắt lấy cổ tay cậu, ấn Lâm Viễn dán chặt vào bức tường phía sau lưng nói "Hạ Vũ Thiên tôi từ trước tới nay muốn ngủ với ai liền ngủ với kẻ đó, chưa bao giờ phải nhẹ giọng cầu xin ai. Cậu nên biết có bao nhiêu người quỳ xuống xin được ngủ với tôi tôi còn không thèm, tại sao chỉ có cậu không nghe lời tôi?"
"Anh cút đi!" Lâm Viễn bừng bừng tức giận "Anh muốn thì đi mà tìm đám vợ lớn vợ nhỏ lúc nào cũng sẵn sàng lên giường với anh ấy. Đừng có động vào tôi! Tôi không thích đàn ông!"
"Cậu không thích? Nếu không thích thì khi tôi hôn cậu đã ói ra hết từ lâu rồi!" Hạ Vũ Thiên nói.
"Sao anh biết tôi chưa từng ói ra hả?" Lâm Viễn trừng mắt ngược trở lại "Ói rồi, ói mãi thành quen rồi, anh chưa bao giờ nghe thấy câu này à?!"
"Cậu... Ai cho cậu lắm miệng như thế!" Hạ Vũ Thiên thô bạo giữ chặt Lâm Viễn, nhào lên hôn. Lâm Viễn vùng vẫy kiên quyết không để anh ta chạm tới môi mình. Đương nhiên Hạ Vũ Thiên không dễ dàng buông tha, anh ta dùng một tay giữ mạnh cằm cậu, rồi từ từ để hai đôi môi chạm nhẹ vào nhau. Sau đó anh dùng lưỡi mình đẩy vào giữa hai hàm răng của Lâm Viễn đang cắn chặt, cố gắng mở chúng ra, Lâm Viễn tức giận cắn mạnh môi anh ta.
Tới lúc Hạ Vũ Thiên buông cậu ra thì miệng anh ta đã toàn là máu. Hạ Vũ Thiên liếm môi, nếm được vị tanh tanh của máu, liền cười lạnh "Càng vùng vẫy thế này tôi càng thấy bị kích thích! Tôi chán được đối phương tự nguyện dâng hiến rồi, bây giờ đang muốn thử cảm giác bị từ chối xem như thế nào!"
"A..." Lâm Viễn hoảng sợ kêu lên một tiếng. Hạ Vũ Thiên xé cổ áo cậu, hai tay giữ lấy eo, dùng thân mình ép chặt cậu vào tường, cúi đầu cắn lên đôi môi còn vương máu của cậu bàn tay trượt dần xuống dưới.
"Hạ Vũ Thiên, anh suy nghĩ cho kỹ đi." Lâm Viễn thôi không chống cự nói "Tôi và anh đã thỏa thuận ngay từ đầu về việc anh không thể cưỡng bức tôi, nếu anh không tuân thủ, tôi cũng sẽ không ngại ngần gì mà phá bỏ nó! Lâm Viễn tôi đối với anh vẫn còn chưa quan trọng đến như thế phải không?"
Hạ Vũ Thiên ngây người, dừng lại nhìn Lâm Viễn. Lâm Viễn cười nhạt nhìn anh ta nói "Anh nghĩ lại cho kỹ, so với những kế hoạch của anh, những thứ anh muốn đạt được như quyền lực hay địa vị, làm sao một Lâm Viễn tôi có thể đáng giá bằng? Thế nên tôi khuyên anh sớm ngừng tay lại, nếu thật sự không chịu nổi cơn thèm khát, tôi ra ngoài để anh tự giải quyết một mình! Nếu không tự giải quyết được thì gọi tất cả mỹ nhân của anh tới hầu hạ anh đi, tôi đây không liên quan!"
Hạ Vũ Thiên nhăn mày khó chịu, Lâm Viễn tiếp tục trừng mắt nhìn lại anh ta không chút nhượng bộ, Hạ Vũ Thiên khẽ thở dài một tiếng "Hiếm khi thấy cậu nghiêm túc như thế này ."
Lâm Viễn giơ chân đạp anh ta ra. Hạ Vũ Thiên hơi nhăn mặt, cái đạp này của Lâm Viễn thật sự rất mạnh, nhóc con cứng đầu này đúng là không biết nể gì ai cả.
Hạ Vũ Thiên cảm thấy không thể hiểu nổi chính bản thân mình. Tại sao đối với Lâm Viễn, anh lại có thể nhân nhượng mà bỏ qua cho cậu nhiều như vậy. Nếu trước đây có ai dám đối xử với anh như thế, anh sẽ không nương tay mà dùng biện pháp cứng rắn, cho tới khi kẻ đó phải nhận mình thua cuộc mới thôi... Nhưng Lâm Viễn dường như lại là một trường hợp đặc biệt...
Hạ Vũ Thiên đột nhiên nhận ra một tia giễu cợt xen lẫn với thất vọng ánh lên trong mắt Lâm Viễn, anh âm thầm giật mình... Vừa rồi khi anh xả thân cứu mạng Lâm Viễn, tuy rằng ngoài miệng cậu vẫn nói năng theo kiểu không nể nang gì ai, nhưng trong đôi mắt kia đã thoáng qua vẻ cảm kích và cả sự khuất phục lúc anh hôn cậu trên xe cứu thương... Hạ Vũ Thiên thật sự muốn tự đánh mình mấy cái, tại sao anh lại quên rằng nhược điểm lớn nhất của Lâm Viễn là sự mềm lòng! Muốn khuất phục, nhất định phải lạt mềm buộc chặt, phải dùng tình cảm mới có thể khiến cậu ta cảm động, ngoài ra bất kỳ biện pháp cứng rắn nào cũng đều không hiệu quả.
Trước sự không thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân, Hạ Vũ Thiên cảm thấy rất bất mãn. Trước đây anh chưa từng gặp phải loại sai lầm kiểu như thế này, nhưng kể từ khi gặp Lâm Viễn, anh thường xuyên có những cơn bốc đồng bất chợt không thể khống chế.
Hạ Vũ Thiên nhìn lại Lâm Viễn, tự an ủi chính mình rằng có lẽ bởi vì vẻ ngoài của cậu ta quá hợp gu với mình, nên chỉ cần thấy cậu ta, anh đã cảm thấy hưng phấn đến mức không thể chịu nổi như vậy. Có lẽ vì thế, nên dù chỉ là một cử động nho nhỏ của cậu ta cũng có thể nhen nhóm lên trong lòng anh ngọn lửa tình khiến anh mất hết lý trí!
Cuối cùng cũng tìm được lý do cho sự mất kiểm soát của bản thân, Hạ Vũ Thiên cảm thấy thoải mái hơn... Có lẽ anh nên nghĩ cách cứu vãn tình hình, nếu không công sức anh khổ sở liều mạng cứu Lâm Viễn đều biến thành công cốc cả.
Nghĩ tới đây, Hạ Vũ Thiên lập tức giữ chặt lấy Lâm Viễn đang có ý định chạy trốn ra khỏi phòng, trong ánh mắt Lâm Viễn thoáng qua nét sợ hãi. Hạ Vũ Thiên sửng sốt, anh hiểu ra vừa nãy Lâm Viễn nói mạnh miệng chẳng qua là to mồm thế thôi, loại mọt sách trói gà không chặt như cậu ta làm sao đủ sức chống lại mình? Cho dù mình có trói cậu ta lại, cậu ta cùng lắm cũng chỉ có thể khóc mà thôi. Nếu muốn khiến cậu ta phải van xin, thật ra cũng không thiếu cách... Tuy nhiên, Hạ Vũ Thiên chưa có một giây phút nào xuất hiện suy nghĩ muốn đem những phương pháp ấy áp dụng với Lâm Viễn.
Đột nhiên, Hạ Vũ Thiên ôm lấy Lâm Viễn nhẹ nhàng nói "Quên chuyện vừa rồi đi, cậu cũng đừng tức giận nữa... Chỉ do tôi quá bốc đồng thôi."
Cảm thấy Lâm Viễn trong vòng tay mình hơi giật mình, nhưng Hạ Vũ Thiên cảm nhận rất rõ ràng một điều - Lâm Viễn đã không còn tức giận nữa.
Quả nhiên, khi anh buông tay ra, Lâm Viễn nhăn mũi bỉu môi nhìn ra phía khác, nhưng ánh mắt đã trở về vẻ trong suốt không chút sợ hãi như ban đầu, thân thể cũng hoàn toàn thả lỏng.
"Lâm Viễn." Hạ Vũ Thiên nghiêm túc nói với cậu "Tôi thực sự thích cậu... Tôi không biết ngoại trừ làm chuyện ấy ra thì còn có cách nào để bộc lộ tình yêu của mình nữa."
Lâm Viễn lắc đầu nói nhỏ "Đúng là động vật bậc thấp chỉ biết dùng nửa người dưới để suy nghĩ."
Hạ Vũ Thiên bật cười "Tôi chỉ biết dùng nửa người dưới suy nghĩ như thế đã hơn hai mươi năm nay rồi, cậu tự nhiên muốn tôi thay đổi, vậy thử hỏi tôi phải thay đổi kiểu gì đây?"
Lâm Viễn hừ một tiếng.
"Chẳng qua... Lâm Viễn - với cậu, tôi đã hết sức kiên nhẫn rồi, cậu có lẽ cũng biết phải không?" Hạ Vũ Thiên thản nhiên nói "Nếu như là người khác, tôi có cả ngàn vạn cách khiến cho kẻ đó sống không bằng chết... Chỉ riêng với cậu, tôi lại không nỡ."
Lâm Viễn nhìn ra chỗ khác, đương nhiên cậu biết Hạ Vũ Thiên quả thật đã rất kiên nhẫn và khoan dung với mình.
"Tôi có những cảm giác lạ lùng với cậu mà chính tôi cũng không hiểu rõ." Hạ Vũ Thiên cúi xuống hôn trán Lâm Viễn "Nhưng lần sau tôi sẽ không làm bừa như vậy nữa, tin tôi đi, nên cũng đừng giận tôi nữa nhé!"
Mãi lâu thật lâu sau, Lâm Viễn mới nói nhỏ một câu "Tôi đâu có nhỏ nhen như thế."
Hạ Vũ Thiên cười.
Thấy nụ cười của Hạ Vũ Thiên, Lâm Viễn cảm thấy rất mất tự nhiên liền quay lưng, nhảy lò cò định ra ngoài. Hạ Vũ Thiên thấy vậy bèn đi tới, ôm cậu bước ra ngoài, đặt lên sô-pha.
Lý Cố ngẩng đầu liếc nhìn, giậm chân bành bạch "Hạ Vũ Thiên, tôi vừa hóa trang được môi cho anh thành trắng nhợt nứt nẻ, sao mới được một lúc đã lại chuyển thành đỏ hồng thế kia rồi?"
Hạ Vũ Thiên ngẩn người, lúc này mới nghĩ ra - lúc nãy Lâm Viễn cắn làm môi anh chảy máu.
Lý Cố vừa mắng vừa đứng dậy hóa trang lại cho Hạ Vũ Thiên. Hạ Vũ Thiên mặc cho Lý Cố bôi bôi trát trát lên mặt, anh đưa mắt trộm nhìn Lâm Viễn.
Lâm Viễn ngồi dựa vào sô-pha thẫn thờ, hai mắt nhìn vào khoảng không đến ngây người, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Hạ Vũ Thiên quan sát Lâm Viễn một lượt từ trên xuống dưới thật lâu... Lúc này trời chiều đang ngả về tây ánh sáng màu đỏ cam ấm áp bên ngoài chiếu qua khung cửa sổ lan tỏa dịu dàng, vẽ theo từng đường nét trên khuôn mặt nhìn nghiêng của Lâm Viễn. Hạ Vũ Thiên một lần nữa thầm khẳng định - Lâm Viễn đúng là kiểu người anh thích nhất, thậm chí so với những người anh đã từng rất thích chưa có ai bằng được Lâm Viễn. Anh thích Lâm Viễn khi cậu vui vẻ, khi cậu bày mấy trò nghịch ngợm xấu xa, thậm chí kể cả khi cậu tức giận anh cũng vẫn thấy trái tim mình rung động.
Hạ Vũ Thiên đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, anh nằm xuống, cảm giác rã rời ập tới. Anh thầm nhủ có lẽ là do vừa rồi phải đối phó với quá nhiều người, nên mới kiệt sức như vậy...
Nhưng Hạ Vũ Thiên rõ ràng cảm thấy rằng thân thế của mình thật ra không hề mệt mỏi một chút nào, chỉ là tận sâu bên trong, một cảm giác vô cùng chán nản chợt hiện hữu. Hạ Vũ Thiên bỗng nảy ra suy nghĩ từ bỏ ý định tiếp tục lừa dối Lâm Viễn! Nhưng lưới đã giăng, bẫy cũng đã sắp đặt sẳn sàng. Lâm Viễn là quân cờ quan trọng nhất trong ván cờ này, chỉ một bước đi sai sẽ lập tức bị chiếu tướng. Và anh sẽ bị trắng tay.
Hạ Vũ Thiên tự an ủi chính mình, rằng Lâm Viễn đúng là một người rất tốt, và rằng anh rất thích cậu ta. Nhưng dù thích đến đâu, anh cũng vẫn có thể hy sinh cậu ta để đạt được những gì mình mong muốn. Anh tin như thế!
Chương 30
Hơn hai giờ sáng, những người chờ ở bên ngoài cuối cùng cũng thấy cửa phòng phẫu thuật mở ra. Lý Cố đi ra ngoài, để lại phía sau là Hạ Vũ Thiên đang nằm trong phòng bệnh. Nhìn qua lớp cửa kính xa xa mờ mờ, mọi người chỉ thấy được Hạ Vũ Thiên trên giường bệnh dường nhưchìm trong tình trạng hôn mê sâu, bên cạnh la liệt những dụng cụ y tế, người đắp kín chăn, trên mặt có đeo máy thở. Lâm Viễn mặc áo màu xanh lam đã được diệt khuẩn lặng lẽ ngồi bên cạnh, ngẩn ngơ giương mắt nhìn mọi người.
"Đại ca!" Hạ Vũ Khải áp sát vào cửa kính chăm chú nhìn vào bên trong, trên mặt đầy vẻ lo lắng. Theo lời Hạ Vũ Thiên căn dặn trước, Lâm Viễn quan sát thật kỹ từng người, chỉ thấy trên mặt ai cũng đều có chút lo lắng, chỉ riêng Hạ Liệt... Ừm, Hạ Liệt hơi chút nhíu mày, trong ánh mắt lão ta có sự nghi ngờ hiện ra rất rõ ràng.
Lâm Viễn khẽ giật mình, nhớ lại trước đây Hạ Vũ Thiên từng nói với cậu, Hạ Liệt là một con hồ ly già lòng dạ thâm sâu khó lường, quả nhiên không sai.
A Thường âm thầm thở dài... Lý Cố và Hạ Vũ Thiên là anh em nối khố thân thiết gắn bó với nhau từ nhỏ, có lẽ Lâm Viễn thật sự không biết điều này.
"Phải, khi tôi tới nơi thì thấy A Khải đã chết, Lâm Viễn đang cầm súng còn thiếu gia đã ngất lịm, ngã xuống bên cạnh. Khẩu súng Lâm Viễn cầm là súng bỏ túi của thiếu gia." A Thường trả lời theo đúng kịch bản được Hạ Vũ Thiên chuẩn bị sẵn "Chính là khẩu súng trước đây phu nhân đã dùng."
"... Vậy có cần cho người theo dõi chặt Lâm Viễn hay không?" Hạ Vũ Kiệt nhíu mày hỏi "Có thể nào là cậu ta..."
"Viên đạn bắn trúng đại thiếu gia không phải bắn ra từ súng Lâm Viễn cầm của thiếu gia, mà là từ súng của A Khải." Lý Cố trả lời "Mà viên đạn trong ngực A Khải mới là bắn ra từ khẩu súng bỏ túi của thiếu gia, hơn nữa trên người hắn còn có dấu vết vật lộn ấu đả cùng người khác. Lâm Viễn không bị thương tích gì, điều đó cho thấy A Khải đã bắn Hạ Vũ Thiên bị thương, trong lúc nguy cấp Lâm Viễn đã nổ súng bắn A Khải."
"Đám áo đen đều bị giết ở bên ngoài, hiển nhiên thiếu gia vì quay lại cứu Lâm Viễn nên mới có thể bị bắn lén." A Thường nói.
Người nhà họ Hạ liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều thấy giật mình, họ không ngờ Hạ Vũ Thiên có thể vì Lâm Viễn mà không quản cả tính mạng mình, một người tiếp tục hỏi "Vì sao Lâm Viễn lại có mặt ở đó?"
"À." Lý Cố nói "Là do Hạ Vũ Thiên nhất mực kéo cậu ta vào, anh ấy từ đầu tới cuối vẫn giữ chặt tay Lâm Viễn không chịu buông."
Người nhà họ Hạ quay mặt nhìn nhau, tất cả đều cảm thấy điều này thật không bình thường.
"Không còn việc gì nữa thì tôi phải đi đây." Lý Cố nói với A Thường "Anh phụ trách công tác bảo vệ, mấy ngày nữa không được để ai quấy rầy Hạ Vũ Thiên, phải giữ cho anh ấy được nghỉ ngơi tử tế."
"Bao giờ đại ca mới có thể xuất viện?" Hạ Vũ Khải hỏi.
"Ba ngày nữa là được rồi, nhưng ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng một tháng."
Lý Cố trả lời xong liền bước đi.
"Chúng tôi có thể vào không?" Hạ Liệt hỏi với theo.
"Mỗi lần chỉ được vào một người!" Lý Cố xua tay, vẫn tiếp tục bước đi xa dần "Mỗi ngày không thể vào quá ba lần, mỗi lần chỉ được ở lại hai phút, nhưng bây giờ anh ấy vẫn còn đang hôn mê, dù mấy người có vào cũng không hỏi được gì đâu."
Thấy Lý Cố đi rồi, A Thường liền cho người bao vây dày đặc quanh phòng khám, đặc biệt là phòng bệnh của Hạ Vũ Thiên, nội bất xuất ngoại bất nhập, bất kỳ ai cũng không thể tùy ý ra vào.
Lâm Viễn thấy đám người bên ngoài tụ tập lại dường như đang bàn bạc chuyện gì đó, lúc thì kích động, lúc thì lại có vẻ nghi ngờ, nhưng cách lớp cửa kính thủy tinh cậu không nghe được gì cả. Đang cảm thấy chán muốn chết, bỗng nhiên cậu cảm thấy Hạ Vũ Thiên thò tay ra nắm chặt lấy tay mình.
"Này." Lâm Viễn cúi đầu nói nhỏ "Anh làm gì đó, cẩn thận bị phát hiện."
Hạ Vũ Thiên đang bị chụp mặt nạ ôxy trên mặt nên không thể nói chuyện, chỉ nắm chặt tay Lâm Viễn không chịu buông. Lâm Viễn không biết làm sao. Cố rút tay ra mà không được, cậu phát bực mình.
Đúng lúc này, cánh cửa kính bằng thủy tinh mở ra, Hạ Liệt mặc quần áo vô khuẩn màu xanh lam bước vào.
Lâm Viễn nhìn bộ mặt lạnh lùng chẳng khác gì người chết của lão ta đã thấy rầu thối ruột, cậu bèn cúi đầu không nói gì.
Hạ Liệt lại gần bên giường xem xét tình hình của Hạ Vũ Thiên, ngay lập tức chú ý tới bàn tay Lâm Viễn đặt ở cạnh giường vẫn đang bị Hạ Vũ Thiên nắm chặt.
Hạ Liệt hơi nhăn mày, cẩn thận xem xét những chỗ băng bó của Hạ Vũ Thiên...
Lâm Viễn thầm nghĩ, con hồ ly già này đang nghi ngờ đây.
Hạ Liệt nhìn mãi, không phát hiện ra có điểm gì khả nghi mới hỏi Lâm Viễn "Ăn cơm chưa?"
Lâm Viễn vừa mới ăn cơm hộp của Lý Cố xong, gồm bốn món mặn, một món canh, thêm vào hai phần cơm rang trứng, hơn nữa còn chén thêm một quả táo và một miếng bánh nhỏ, bây giờ đang no căng bụng. Nhưng dù sao cũng không thể nói rằng tôi ăn rồi mới có sức mà ngồi đây... Thế chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này, cậu đành ấp úng đáp "Cháu... cháu không đói."
Hạ Vũ Thiên cười thầm trong bụng, đúng là Lâm Viễn - rất thông minh!
Hạ Liệt nhìn Lâm Viễn đoạn hỏi "Có cần tôi gọi người mang đồ ăn tới cho cậu không?"
Lâm Viễn hơi do dự, đang định bảo... "Hừm cũng được đó thật ra ông cũng có thể cho người mang đồ ăn khuya tới cho tôi", nhưng chưa kịp thốt thành lời, cậu đã cảm thấy cổ tay mình đang bị bàn tay của Hạ Vũ Thiên nắm lấy khẽ siết chặt lại. Lâm Viễn lập tức trả lời "Không cần đâu, cháu không thấy đói."
Hạ Liệt gật đầu, lúc này A Thường ở ngoài gõ gõ lên mặt kính, ý nhắc Hạ Liệt đã hết thời gian.
Hạ Liệt lại nhìn lướt qua Hạ Vũ Thiên và Lâm Viễn rồi nói với Lâm Viễn "Sáng mai tôi lại tới thăm nó, cậu nhớ phải chăm sóc Hạ Vũ Thiên tốt."
"Dạ." Lâm Viễn gật đầu thầm nghĩ - đi nhanh lên, biến mau cho tôi nhờ!
Hạ Liệt ra ngoài, người vào tiếp sau là Hạ Vũ Khải.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian